Một buổi trưa, Quỳnh vào hầu Chúa, không thấy Chúa ở cung, hỏi thị vệ, thì ra Chúa đương giấc. Quỳnh không được tiếp, sẵn bút nghiên, đề ngay hai chữ vào tường rồi trở ra về.
Lúc Chúa dậy ra công đường, thấy ở tường có hai chữ ngọa sơn nét mực hãy còn ướt, không biết ai đề và cũng không biết nghĩa làm sao, hỏi thị vệ mới hay Quỳnh đề. Ðến buổi hầu chiều, đông đủ các quan, Chúa hỏi, không ai tán được, phải triệu Quỳnh đến.
Quỳnh đến, Chúa hỏi. Quỳnh thưa:
– Hai chữ ấy có nghĩa gì sâu sắc đâu, hạ thần cứ lấy nghĩa đen mà viết, không dám có ý tứ gì hiểm hóc cả.
– Cứ cắt nghĩa cho ta nghe, không hề chi mà ngại.
Quỳnh ngập ngừng mãi, mới nói:
Chữ ngọa nghĩa là nằm, nằm hẳn không ai nằm không, tất phải ngáy, chữ sơn nghĩa là núi, núi ắt phải có đèo, vậy hợp hai chữ làm một thì nghĩa là ngáy đèo.Nguồn truyện tại truyencotich.fun
Cả triều thần ai cũng cười. Chúa cũng bật cười. Tan hầu, các quan trách Quỳnh:
May mà Chúa rộng lượng, chứ không thì hôm nay ông mất đầu!
>>>Xem thêm truyện cổ tích đặc sắc tại "Truyện Cổ Tích Dân Gian Việt Nam Đặc Sắc".
Sứ Tàu vốn là một tay vẽ rất giỏi. Một hôm, hắn khoe tài với Quỳnh, ra giọng thá...
Năm ấy, được tin sứ nhà Thanh khét tiếng hống hách sắp sang nước ta, vua Lê, chú...
Phía trước nhà Quỳnh là một cánh đồng sâu rộng vài chục mẫu. Thuở còn sống ở quê...
Quỳnh có người bạn làm giáo thụ xứ Bắc Ninh. Vợ sống ở quê thuộc làng Nam Ngạn,...
Tiếng đồn Xiển là chắt nội của Trạng Quỳnh đến tai vua . Nhân chuyến tuần du ra...
Quỳnh biết bọn quan thị và quan võ trước giờ không ưa nhau, bèn nghĩ cách cho ch...