Truyện Sự tích cây xương rồng là câu chuyện kể về tình cảm yêu thương trong gia đình của hai cha con với nhau và nguồn gốc ra đời của cây xương rồng ngày nay.
Ngày xưa, ở một miền quê nghèo, có gia đình nọ sống đầm ấm và yêu thương nhau. Hàng ngày người cha vào rừng đốn củi, người mẹ ở nhà lo cơm nước, còn cô gái lo canh cửi dệt lụa.Năm ấy trời nắng hạn, khắp nơi đồng ruộng khô cháy, mặt đất nứt nẻ, xóm làng hoang vu. Không còn gì để ăn, cô con gái cùng cha mẹ đi tha phương khắp nơi. Đói, khát đã vắt kiệt sức lực của người mẹ và bà qua đời. Vì muốn có tiền lo ma chay cho mẹ, cô gái bán mình làm nô lệ cho một gã lái buôn.
Lão lái buôn nảy ra ý nghĩ đem cô đến một kinh thành xa lạ, nơi có chợ buôn nô lệ nổi tiếng, hắn chắc rằng sẽ bán cô với một cái giá rất hời. Không muốn xa con gái, người cha xin gã lái buôn:
- Cho tôi đi theo với! Tôi còn sức khỏe, tôi có thể có ích cho chuyến đi!
Thấy ông cụ còn khá khỏe mạnh, gã lái buôn đồng ý ngay.
- Được, ngươi sẽ lo việc ăn uống cho bọn nô lệ và chăm sóc lũ lạc đà.
Cuộc hành trình rất dài, qua bao đường đất gập ghềnh, bao đất nước xa lạ với những tập tục mà họ chưa từng thấy bao giờ. Rồi đoàn lữ hành tiến vào sa mạc. Khí hậu nơi đây thật khắc nghiệt, ban ngày thì mặt trời rừng rực cháy cứ như muốn nấu mọi vật tan chảy ra, ban đêm thì khí lạnh khủng khiếp bao trùm như muốn đóng băng tất cả. Không chống chọi nổi với sức mạnh của thiên nhiên, người cha lâm bệnh nặng. Gã lái buôn nhẫn tâm ra lệnh để ông cụ ở lại:
Xin đừng bỏ rơi cha tôi - cô gái quỳ sụp xuống.
Mặc cho cô gái kêu gào, gã lái buôn cho người xốc cô lên lưng lạc đà. Đoàn buôn đi xa dần,chỉ còn ông cụ kiệt sức nằm trên cát.
Một ngày trôi qua, đoàn buôn tiếp tục tiến sâu vào sa mạc. Bỗng trước mắt họ, một tòa thành cổ dần dần hiện ra sau lớp sương khói mờ ảo.
- Quái! Ta đã qua lại sa mạc này bao nhiêu lần,làm gì có tòa thành này?
Gã lái buôn cẩn thận cho đoàn dừng lại đằng xa rồi cử người lại gần xem xét. Bỗng đâu bão cát nổi lên, bụi mịt mù phủ khắp nơi. Quá bất ngờ, cả đoàn buôn không kịp chạy trốn và bị chôn vùi trong biển cát sa mạc mênh mông. Riêng cô gái lại không hề hấn gì. Cô thấy một thanh niên cao lớn khác thường đang tiến đến.
- Nàng thật là xinh đẹp. Hãy làm vợ ta và trở thành hoàng hậu của thành phố này!
- Thưa ngài đáng kính, ngài chắc là một vị thần đầy quyền uy đã động lòng thương, xin giải thoát tôi khỏi tay bọn buôn nô lệ. Xin hãy cho tôi được đi tìm cha, tôi không thể bỏ ông trong lúc này.Nguồn truyện tại truyencotich.fun
- Không được, giờ thì nàng là của ta.
Nói xong, gã lắc mình hóa thành một con rắn hổ mang khổng lồ.
Rắn giam cô gái vào ngục chờ ngày tấn phong làm hoàng hậu. Mòn mỏi nhớ thương cha, cô gái khóc mãi từ ngày này qua ngày khác, đến lúc nước mắt cạn khô, cô gục xuống, ngất lịm. Kì lạ thay, những giọt nước mắt của cô len lỏi qua khe cửa nhà ngục, hóa thành 1 dòng suối nhỏ. Dòng suối lặng lẽ băng qua sa mạc, tìm đến chỗ người cha đang nằm. Nhờ dòng suối ấy mà người cha già dần dần hồi sinh. Nhưng nỗi nhớ thương con dày vò, ông cụ lại ra đi tìm con gái. Ông đi,đi mãi rồi mất hút trong sa mạc thăm thẳm. Gục ngã vì đói khát, ông hóa thân thành cây xương rồng khẳng khiu trân mình chịu đựng cát nóng dữ dôi của sa mạc. Cây xương rồng cứ đứng im lìm từ bấy đến nay, như bóng dáng của người cha đang khắc khoải chờ đợi đứa con gái yêu thương trở về.
----------------------------------------------------------------------
Cũng có câu chuyện khác kể rằng: Ngày xửa ngày xưa, cách đây lâu lắm rồi, lúc đó thế gian còn chưa có loài người. Thượng Đế đã nhỏ một giọt nước thần vào một nắm đất nhỏ, nắm đất trở nên có sinh khí và hình thành một chàng trai. Thượng Đế ban cho người đó tài chiến đấu và săn bắn nhưng lại quên ban cho khả năng nuôi dưỡng và trồng trọt. Thế là ông phải cử một tiên nữ là con gái của thần Mưa và thần Gió xuống giúp đỡ chàng trai. Nhưng chẳng ngờ họ lại nảy sinh tình cảm với nhau, thế rồi cứ đắm chìm vào tình yêu mà quên đi nhiệm vụ của mình. Thượng Đế tức giận hóa chàng trai tan ra thành những hạt đất nhỏ li ti, cô gái chỉ biết vùi mình vào những hạt ấy mà khóc than. Mẹ là thần Mưa vì quá buồn con gái mà không trút nước, cha là thần Gió vì giận đứa con không nghe lời mà thổi những luồng gió nóng rát.
Nàng cứ ở đó khóc than đến khi kiệt sức thì trút hơi thở cuối cùng, nàng tan ra và hóa thành một loại cây thân thể gai góc như sự chống cự không muốn bị bắt về trời. Tuy gai góc nhưng loài cây ấy lại rất mỏng manh, khi bị tổn thương sẽ chảy ra thứ nhựa trắng chính là nước mắt ngàn năm của cô gái. Do sự giận dỗi của thần Mưa và thần Gió mà nơi loài cây ấy sinh trưởng chỉ là một vùng sa mạc khô cằn và khắc nghiệt thế nhưng xương rồng vẫn cứ mãi vùi mình vào cát, nàng muốn nằm mãi trong vòng tay người nàng yêu và vẫn cứ nở hoa như một lời hứa cho tình yêu bất diệt.
Xương rồng là một loài thực vật mọng nước, có gai, với nhiều dạng phát triển: thành cây lớn, thành bụi hoặc phủ sát mặt đất. Đa số các loài xương rồng đều mọc và phát triến từ đất, nhưng cũng có rất nhiều loài ký sinh trên các loài cây khác để phát triển. Cánh hoa phân bố đồng đều và đồng tâm, hoa đa phần là lưỡng tính, nở vào cả sáng và tối tuỳ theo loài. Trung bình, một cây xương rồng sống rất lâu, tới hơn 300 năm, và cũng có loài chỉ sống 25 năm. Trong văn hóa dân gian Việt Nam, nguồn gốc của cây xương rồng được kể lại qua câu chuyện Sự tích cây Xương Rồng bên trên. Theo thần thoại Hy Lạp, cây xương rồng được hình thành là do các chị gái của Phaeton thương tiếc khóc than cho cậu em trai mình mà hóa thành. (Phaeton là con trai thần Mặt Trời Helios, bị thần Zeus trừng phạt sau khi điều khiến cổ xe ngựa của cha mình và gây ra thảm họa tàn khốc dưới trần gian).
>> Xem thêm: Sự tích cây dừa
Ngày xửa ngày xưa, có nhà nọ đã nghèo lại đông con. Bảy người con trai đã lớn mà...
Sự tích cây thuốc phiện kể về ngày xửa ngày xưa, có vua Đen có tài "bang giao" r...
Hiền và Nhàn là hai chị em cùng cha khác mẹ. Từ ngày bố mất, Hiền càng bị dì ghẻ...
Ngày xưa ở một làng kia có một cô gái rất xinh. Cô có dáng người mảnh mai, đặc b...
Ngày xưa, xưa lắm, có một em bé nghèo, rất thương mẹ mà đành phải xa mẹ, đi ở đợ...
Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em mồ côi cha mẹ. Nhà tuy nghèo nhưng hai anh em r...